Bạn
cũ Trường Xưa Nhiều
lúc buồn tôi lại thấy nhớ trường xưa Khải-Minh, nhớ thầy cô
và những người bạn cùng lớp, chúng ta cùng sống dưới mái trường
thân thương đã hơn 10 năm.
Trước đây, có lẽ còn quá trẻ con, nên tôi đã không cảm nhận
được những gì, có lúc còn trách thầy cô quá khắt khe đối với
học sinh, lúc đó chúng ta sợ thầy cô như sợ cọp, vì thời ấy
thầy cô it nói chuyện và ít gần gủi với học sinh. Cho nên khi
thấy thầy cô thì chúng ta lánh xa, còn với những trò quậy phá
thì đã làm thầy chủ nhiệm lớp rất khổ sở. Nhưng giờ tôi đã hiểu
tất cả và vô cùng biết ơn thầy cô, những người đã dạy chúng
ta bài học làm ngươi, tôi mãi mãi không bao giờ quên ngôi trường
Khải-Minh tôi đã từng học với biết bao kỷ niệm.
Ngôi trường Khải-Minh nơi mà các thầy cô vẫn tận tâm dìu dắt
các học sinh nên người, hình ảnh thầy cô với tôi luôn có sự
kính trọng và quý mến, và muốn gởi tới các thầy cô lời cảm ơn
chân thành nhất.
Hôm nay, nhiều người trong chúng ta đã sinh sống nơì quê lạ
xứ người, nhưng vẫn vang vẳng đâu đây những tiếng nói cười vẫn
còn đọng lại trong ký ức tuổi học trò dưới mái trường xưa. Dĩ
vãng ấy có thể đã nhòa đi ít nhiều, nhưng chỉ là một phút quên,
và một chút chạnh lòng.
Giờ đây, mỗi chúng ta trên mỗi nẻo đường đời khác nhau, giữa
những dòng đời đôi khi là nghiệt ngã, có ai trong chúng ta còn
nghe thấy tiếng vang của chuông trường thúc giục vào lớp. Giờ
đây tuy tôi không còn là học sinh nữa, không còn ngồi trên ghế
nhà trường, nhưng tôi vẫn luôn nhớ về cái ngày mà chắc chỉ học
sinh trường Khải-Minh mới cảm nhận được tất cả những trận tranh
tài bóng rổ bất phân thắng bại giửa các lớp, những đêm văn nghệ
đầy vui nhộm và náo nhiệt. Nhớ nhất những ngày cuối khi tốt
nghiệp, lòng ai cũng xôn xao và trao nhau chép lời chúc tốt
đẹp và lời từ biệt vào cuốn lưu bút kỷ niệm..
“Trang lưu bút mực vẫn còn chưa khô
Mà chuông trường đã giụt phút chia tay”
Tôi vẫn chưa quên kỷ niệm thuở học trò, vẫn còn nhớ chúng ta
trong chiếc áo trắng quần xanh, những nữ sinh củn xanh ngắn
làm sáng cả sân trường. Tất cả dường như đã trôi qua không trở
lại, làm sao có thể sống lại ngày tháng cũ, giờ này mới nhận
ra càng lớn thì chúng ta mong bé lại, để sống lại những gì ta
đã một thời sống qua …
Đã ra trường gần 33 năm rồi, tôi vẫn rất nhớ ngôi trường xưa,
thầy cô và bạn bè đang sống nơi nào, giờ gặp lại có thể không
nhận ra, nhưng nếu nhắc lại chuyện ngày xưa ở trong lớp, tôi
chắc ai ai cũng còn nhớ… Học Sinh
Khóa 9 Khải-Minh
Tạ Quốc Hưng
post date: 7-21-11
|