文章列表-Văn học nghệ thuật

Thư Gửi Bạn
Ngô Khôn Di


Ti thân

Cảm ơn Ti đã bỏ công coppy, gửi truyện ngắn cho Vang. Đã đọc xong hai hôm nay nhưng bảo nhận xét câu chuyện như thế nào thấy lấn cấn và khó xử sao ấy. Thì thôi , cũng cố gắng gồng mình viết vài lời bình loạn nhận xét. Ai đó đã nói: văn chương là hệ lụy và là hệ lụy ngất ngưởng nhất trong đời sống. Thế nên Vang chỉ "dziết" loạn thâu nghen, đọc xong bỏ. À, tí nữa lại quên. Rất vui khi hay tin Ti mới vừa được "rửa lon" lên chức. Có thể cho biết "tiền nong " được không? Hỏi thì hỏi thế, không trả lời thì trả ...vốn cũng không sao.

Đúng như Ông nhà văn giới thiệu và nhận xét , người viết đang ở lứa tuổi teenage nên có những nếp nghĩ về tình yêu vợ chồng có nhiều hạn chế. Chẳng hạn nhân vật Nữ trong truyện khi bị Chồng tuyên bố " Có lẽ anh không cần em nữa" trong lúc " Nàng vừa tắm xong, tinh khiết và tươi mới như một cơn gió tháng xuân" thì có thể cho độc giả biết :

Cô nàng này ngây ngô hết biết. Vợ chồng đầu gối tay ấp , những chuyện chung quanh Chàng , cô nàng vô tư lự không thấy gì hết!!! Đến khi bị bỏ rơi một cách đột ngột và không hiểu lý do tại sao mình bị bỏ rơi, thấy tội nghiệp vô cùng . Đừng nói chi khi đã là q/hệ vợ chồng, ngay cả khi còn lúc hẹn hò hứ hé , hai bên chỉ cần nhận và cho signal tín hiệu yêu thương của đối phướng hơi lạ là biết ngay! Cô nàng này thì không, dửng dửng hết đọc sách tới nghe nhạc, đến khi bị Chồng tuyên bố không cần nhau nữa , đòi chia tay, lúc ấy tưởng chừng như đang có trận động đất cấp 8 ở Indonesia. vừa rồi. Thua xa những người bạn của Ti là cái chắc.

Nhưng so sánh như thế thỉ có vẽ hơi khập khển và bất công cho Nàng. Người mới lớn vừa có chồng, chưa kinh nghiệm , trái lại Kẽ đang lên chức và trong tình trạng xe đang lao dốc ...không thắng, không đèn . So sánh như thế cũng hơi ép cho cô nàng và tủi thân cho bạn...của Ti chớ huh ? . Không như những người bạn của Vang cuả Ti, chỉ cần đối phương rục rich là biết ngay. Mùi nước hoa này là người ngồi ở bàn bia-rô số mấy, muì cafê này ở window hay M & tôi, hay Lao Xao, Lú... vv số điện thoại thường gọi là số nào và số mấy?, lúc tắm có đem theo cell phone vào phòng tắm không?, chiều tối cell phone có set silent ? (rung thôi, không có tiếng)... đi làm về cổ áo có dính son? Vang nói như vậy, Ti thấy cô nàng này đem so sánh với những người bạn của Ti có dở hông? Chuyện này bạn của Ti chắc đứng đầu bảng số 1. Khen đó , chịu chưa ? thích không ? Nhưng nhớ, mấy ông thần nước mặn ở Phố sẽ mua nước hoa nhiều loại và khi dùng sẽ trộn vào nhau. Dể hiểu thôi, " đố ai phân chất một mùi hương", ha ha ha, vỏ quýt giày có móng tay nhọn chớ. Nói như thế , đàn ông nếu có lộn xộn, lao xao ngoài đường không có nghĩa và không là biểu trưng không thương vợ . Vang muốn nhấn mạnh, nạm vàng và viết hoa chử VỢ

Còn Chàng thì sao?
Không dứt khoát. Đã chia tay không cần nhau nữa mà nói với nhau " Có lẽ" thấy yếu dể sợ. Trong tình yêu chỉ có Yes với No không thôi cũng lững lơ con cá vàng. Đàn bà đích thực họ chê là cái chắc, ... Còn nữa, khi chia tay xong, rồi  "ngồi ôm vết thương lòng đớn đau" ***. Kỷ niệm, dỉ vãng bao giờ là không đẹp, kể cả những kỉ niệm buồn , những dĩ vãng đau thương . Khi nghĩ về nó, rưng rưng xao xuyến là chuyện thường tình. Mà rưng rưng xao xuyến thì biết rồi, đẹp ơi là đèm đẹp, chớ sao ! , đương nhiên.

Chứng nghiện sự quen thuộc là một trong những đặc tính dể thấy nơi của con người. Điều này có thể giải thích được qua hiện tượng nhiều em bé chỉ chịu ngủ khi đắp cho chúng cái chăn thấm đẫm mùi nước đái của chính chúng, cái khác thì chê , tương tư như vợ chồng quen hơi... thúi nhau vậy!. Cứ xem trường hợp của Vang đây, nhiều bận đi công tác xa, trú ngụ ở khách sạn "ngàn sao" mà ngủ vẫn không được là tại dzì nhớ khung cảnh củ .

Chưa hết, Chàng còn dở thậm tệ, thời kỳ thế giới "phẳng", thời kỳ thông tin công nghệ mà đàn ông ủi cái áo cũng không nên, nói chi nấu nồi cơm , kho nồi thịt hay kho son cá. Đói là cái chắc, cuối cùng cũng phải "qùy gối " gọi nắng, í lộn, gọi nàng về thôi. Vang dám nói bạn của Vang giỏi hơn nhiều. Chẳng những nấu cơm , làm cá con kiêm luôn đi chợ , giặt đồ , đỗ rác... nói ra không phải là nói xấu hay bôi bác bạn của minh, nhưng đó là điều hạnh phúc được phục vụ , và cũng đừng thấy đó "tới luôn bác tài" ....rồi không dzề , là đi luôn đó nghen.

Còn chuyện con số nó vẫn là con số, có số gì đi chăng nữa, một khi ra khỏi nhà xem như là một dấu ấn lớn...mắt mào, í lộn, mất màu, thế thôi. Nhưng đo lường đong đếm trong tình yêu vợ chồng theo kiểu này, chỉ đưa tới một ý niệm rất tương đối, vì trái ớt tuy nhỏ bằng ngón tay có thể làm cay cả tô phở kia mà. Nhưng cái quí là còn nghĩ tới nhau, giúp đở lẫn nhau còn thương nhớ nhau, còn tha thứ lẫn nhau......Còn, còn gì nữa có lẻ phải nhờ các " chuyên gia " bạn của Ti tiếp đi nghen...

Nhận xét sau cùng: Những người bạn của Ti giỏi hết. Phải không? Ai to gan dám nói là bạn của Ti không giỏi, Ti có dám lên tiếng không ?

"Chìa tai" nói nhỏ với Ti cái này , Nơi ấy cũng có bò biá sao ? ăn nhiều bò bía coi chừng...đau bụng á. Còn chuyện người bạn cũ of Vang , "đẹp xấu tùy người đối diện" Ti à. Tương tự như Ti vậy, Ti có đẹp hay không đẹp, Ti không có " quyền" tự cho mình đẹp được, "quyền" cho Ti đẹp nằm trong tay mấy ông "giám khảo" bạn của Vang và Ti, Ti ơi!! ! Chính vì không có " quyền " tự cho mình đẹp, nên thường đàn bà con gái phải bỏ công tốn sức và thời gian tiền bạc trang điểm, chăm sóc dung nhan chính mình để được đời khen đẹp . Điều đó cũng dể hiểu và thường thấy chung quanh trong đời sống hàng ngày... Thì , là,  mà đàn bà con gái ai ai cũng thường tốn tiền son phấn kinh hồn, nay sửa sang cái này mai nâng cấp cái nọ, upgrade từng mùa một như công việc Ti đang làm vậy đấy !!! Để chi ? để được đời khen đẹp và cảm thấy tự tin, yêu đời hơn . Cũng có lúc yêu đời quá độ rồi nằm mớ mới la to: " Ghớm ! đời đẹp thế, đẹp chi lạ, đời cũng đáng sống lắm chớ !!!" và có khi ca trong mơ " Chưa Có Bao Gìờ Đẹp Như Hôm Nay"**, làm người ngủ chung giường tản hồn đứng tim.

Do đàn bà, con gái thường sợ xấu, hay lo già và thấp thỏm sợ mang tiếng không được đẹp nên mới tốn tiền mỹ phẩm muốn điên người, muốn nổi quạu... chính vì đó mà các ông lo sợ tốn ngân quỉ gia đình một cách vô lý, nên đa số các đấng ông chồng lúc nào cũng khen vợ minh đẹp hết, phải không? Mà cũng đúng thôi, cứ khen đến khen đại để khỏi tốn tiền , và quan trọng hơn nữa , các ông chồng đều biết - Ở đời , khen bậy bao giờ người nghe cũng thấy sướng tai hơn là chê trúng.

Với Vang, Ti... thì đẹp, nói thật lòng

Thư bất tận ngôn, mail viết hoài sẽ không bao giờ hết, vì đã đến giờ phải về nhà ăn cơm . Đi từ sáng hôm Thứ Năm tới gìờ là chiều Thứ Sáu chưa về nhà , không biết ổ khóa nhà có bị đổi không . Đang lo, nhưng không vì thế mà chùn bước...con đường cách mạng. Mọi chuyện rồi cũng qua thôi, không làm cách mạng làm sao biết được nổi niềm hạnh phúc dân tộc . Phải...dấn thân về nhà thôi , phải không?

Chúc Ti vui nhiều & Happy Halloween

Vang
 
*** Lời bài ca trong nhạc phẩm nhạc Hoa: " Mùa Thu Lá Bay"
** Tên một ca khúc ngoại quốc, lời Việt.

Ngô Khôn Di

Thư Gửi Bạn

Post date:10-30-07

TỜ BIÊN NHẬN NĂM XƯA.
Ngô Di

Truyện ngắn viết cho Khaiminh.net đây. Nhân vật nữ người gốc Nha Trang Khải Minh.

TỜ BIÊN NHẬN NĂM XƯA.

 

Hồi đó, cứ mỗi sáng sớm trên đường đi học, tôi "thường gặpNàng trước hãng đại máy may Sinco trên đại lộ Trần Hưng Đao, Sài GònNàng học trường Bác Ái , tôi học trường Minh Viễn. Mỗi sáng, tôi cứ thập thò trườc cữa nhà, vừa thấy bóng dáng Nàng từ đường Phạm Ngũ Lão đi lêntôi liền sách cặp đi ra.

 

Nàng đi trước tôi lẻo đẻo theo sau. Khi nàng đến nơi giành cho khách bộ hành, tôi liền tăng tốc để còn cùng nàng băng qua lộ. Lợi dụng lúc nhiều người qua đường Tôi len lén nhìn Nàng, chỉ liếc xéo thôi chứ không dám nhìn thẳng mặt. do tôi rất nhát gái, trong bụng tôi rất muốn làm quen nàng. Tôi cũng không hiểu sao mình đần độn đến như vậy. hôm nàng bắt quả tang tôi đang nhìn trộm nàng rồi nàng mủm mĩm cười, tôi hơi quê nghĩ : mình muốn nhìn đâu thì nhìn sao lại phải lén lút. An ủi chính mình nhiều lần như vậy, nhưng đâu cũng vào đó. Đúng vừa ngu vừa nhát gáiCứ như vậy, hết ngày này qua tháng nọ, hết nắng rồi lại mưa hết mưa rồi lại nắngtình hình chỉ giậm chân tại chổ không gọi tiến triển. Tôi chỉ liết xéo nhìn nàng mỗi sáng sớm trên đường tới trường. Hết

 

Nếu tôi không "ưa" nàng thì không chuyện  để nóiđằng này tôi thích nàng hết cở nếu không muốn nói thương. Nàng dể thương nhưng thương Nàng chắc không dể. Áo trắng cổ côôn, khoành xanh người cùng với  mái tóc đờ mi. Nàng với đôi mắt to long lanh đẵ cuốn lấy tôi, dìm chết đuối tôi mỗi lúc đêm về ngớ ngẫn khi tĩnh giấc chiêm bao. Tôi biết mình thương Nàng từ dạo ấy.... Lần đầu tôi biết nắng vàng, lần đầu tôi biết nắng tràn lan thơm [1]

 

Ai đó đã nói -Yêu khổ, không yêu lỗ ; riêng tôi thấy hao địa tốn thơì giờ quá!!! Mỗi sáng sớm trước khi đi học, phải thấm chút nước lên đầu để chải tóc rẻ ngôi. Mặc quần áo xong , phải đi tới đi lui trước gương xem chổ nào nhăn không để còn đem đi ủi lại. Khổ thiệt. hôm đã gần tới "giờ hẹn mái tóc cứ làm loạn, phía sau ót(gáy), tóc cứ dựng ngược lên như rễ tre, chải cách mấy cũng không chịu nằm xuống như ý muốn. Như vậy đã hết đâu, còn màng khăn mù-soa nữa mới làm tui khốn đốn. Tôi không những sắm một cái nhét sau túi quần để chứng tỏ mình đã lớn, còn thêm một cái nhét sau cổ áo giống như nàng để nàng thích tôi hơn (Tôi nghĩ vậy).Tôi cũng không hiểu tại sao, một cái đã đủ dùng rồi còn sắm thêm nữa để làm cho đi đứng thêm bất tiện. Không như lúc trước, thoải mái như ba lần bảy hăm mốt, chỉ cần ba phút tôi ra khỏi nhà. Thế mới biết yêu khổ chứ chẳng chơi. lại, lần đầu tiên khi nàng thấy tui nhét khăn mù-soa sau túi quần nàng mủm mỉm cười với tôi. Hôm đó trên đường đi học, trong lòng cảm thấy rộn ràng vui vui với chính mình tôi ngây ngất tưởng chừng cuộc tình mình vừa chớm nở. Tôi bắt gặp trong tôi một cảm giác lâng lâng nhẹ nhàng, như thể như tôi vừa lột xác. Loanh quanh đời bước theo đời, em trời đất tuyệt vời hẵn ra.[1]

 

Thừa thắng xông lên, tôi mua thêm ba chiếc khăn. Một chiếc đệm phía sau cổ áo, hai chiếc nhét sau hai túi quần với màu sắc sặc sở cho nàng dể nhận ra tôi. Tôi nghĩ, biết đâu chừng nhờ vậy  Nàng sẽ thích tôi hơn. Tôi lầm, "sòng tình" chưa chơi tôi đã nhẵn túi tôi biết tôi ngu ngơ khờ khạo hết biết. Sau vụ "khăn mù-soa hai túi sau " tôi nghiễn nhiên trở thành chiếc chìa khóa cười tận cho bạn trong lớp. Gắng bình tỉnh ngây thơ cách mấy tôi vẫn rùng mình hoang mang khi nghĩ tới. Nói ra hơn, lúc ấy tôi thiếu điều muốn độn thổ. Từ đó tôi biết lang thang một mình....

 

Tự dưng mưa bảo tình cờ,

Từ khi em ngó hững hờ sang tôi

Tự dưng tóc chợt rối bời

Tình man cũng rối bới nhớ nhung

 

Ngô Di

09/17/06 

(Còn Tiếp)

[1] Hân
post date: 9-18-06


bất kỳ nước nào trên thế giới môn văn cũng một trong những môn quan trọng nhất.
học văn để cảm thụ cái đẹp, để nắm được cái ngữ pháp thẩm mỹ của nghệ thuật.