文章列表-Văn học nghệ
thuật |
Thư
Gửi Bạn Thư
Gửi Bạn Post
date: |
TỜ
BIÊN NHẬN NĂM XƯA.
Ngô Di |
Truyện ngắn viết cho Khaiminh.net đây. Nhân vật nữ người gốc Nha Trang Khải Minh. TỜ
BIÊN NHẬN NĂM XƯA.
Hồi đó, cứ
mỗi sáng sớm trên đường đi học, tôi "thường gặp" Nàng trước hãng
đại lý
máy may Sinco trên
đại lộ Trần
Hưng Đao,
Sài Gòn. Nàng học trường
Bác Ái , tôi học
trường Minh Viễn.
Mỗi sáng, tôi
cứ thập
thò trườc
cữa nhà, vừa thấy
bóng dáng Nàng từ đường
Phạm Ngũ
Lão đi lên, tôi liền
sách cặp đi ra. Nàng đi trước
tôi lẻo
đẻo theo
sau. Khi nàng
đến nơi giành
cho khách bộ hành, tôi
liền tăng
tốc để còn
cùng nàng băng qua lộ. Lợi dụng lúc nhiều
người qua đường
Tôi len lén
nhìn Nàng,
chỉ liếc xéo thôi chứ không
dám nhìn thẳng mặt. Lý do tôi rất
nhát gái, dù trong bụng
tôi rất
muốn làm quen
nàng. Tôi cũng không
hiểu sao mình
đần độn đến như vậy.
Có hôm nàng
bắt quả
tang tôi đang nhìn
trộm nàng
rồi nàng mủm
mĩm cười,
tôi hơi quê
và nghĩ : mình muốn
nhìn đâu
thì nhìn sao
lại phải
lén lút. An
ủi chính mình nhiều lần
như vậy,
nhưng đâu cũng
vào đó. Đúng
là vừa ngu vừa nhát
gái. Cứ như vậy,
hết ngày này
qua tháng nọ,
hết nắng rồi
lại mưa
hết mưa
rồi lại
nắng, tình
hình chỉ giậm chân tại chổ
không có gì gọi là
tiến triển.
Tôi chỉ liết
xéo nhìn nàng mỗi sáng
sớm trên đường tới
trường. Hết Nếu
tôi không "ưa" nàng thì
không có chuyện gì để nói, đằng
này tôi thích
nàng hết cở nếu không
muốn nói là thương. Nàng dể thương
nhưng thương Nàng chắc không dể. Áo trắng cổ
côôn, khoành
xanh bó người
cùng với mái tóc đờ
mi. Nàng với
đôi mắt to long
lanh đẵ cuốn
lấy tôi,
dìm chết đuối
tôi mỗi
lúc đêm về
và ngớ ngẫn
khi tĩnh giấc
chiêm bao. Tôi biết mình
thương Nàng
từ dạo ấy....
Lần đầu
tôi biết
nắng vàng, lần
đầu tôi
biết nắng
tràn lan thơm [1] Ai đó
đã nói
-Yêu là khổ,
không yêu
là lỗ ; riêng tôi thấy hao
địa tốn
thơì giờ
quá!!! Mỗi sáng sớm
trước khi
đi học, phải
thấm chút
nước lên đầu
để chải
tóc rẻ ngôi.
Mặc quần áo
xong ,
phải đi
tới đi lui
trước gương
xem chổ nào
có nhăn không để còn đem đi ủi lại.
Khổ
thiệt. Có hôm đã gần tới "giờ hẹn" mà mái tóc
cứ làm loạn,
phía sau ót(gáy), tóc cứ dựng ngược
lên như rễ
tre, chải
cách mấy cũng
không chịu
nằm xuống như
ý muốn. Như vậy đã
hết đâu, còn
màng khăn mù-soa nữa mới
làm tui khốn
đốn. Tôi không những
sắm một cái
nhét sau túi quần để
chứng tỏ
mình đã lớn,
còn thêm một cái nhét
sau cổ áo
giống như
nàng để nàng
thích tôi
hơn (Tôi nghĩ
vậy).Tôi
cũng không hiểu
tại sao, một cái đã
đủ dùng
rồi còn sắm
thêm nữa để
làm gì cho
đi đứng
thêm bất tiện. Không như lúc trước,
thoải mái
như ba lần
bảy là hăm
mốt, chỉ
cần ba phút
là tôi ra
khỏi nhà.
Thế mới biết yêu
khổ chứ
chẳng chơi.
Bù lại, lần
đầu tiên khi
nàng thấy
tui nhét khăn
mù-soa sau túi quần nàng
mủm mỉm
cười với
tôi. Hôm đó trên
đường đi
học, trong lòng
cảm thấy
rộn ràng vui
vui với chính
mình và tôi
ngây ngất
tưởng chừng cuộc
tình mình vừa chớm nở.
Tôi
bắt gặp trong
tôi một
cảm giác lâng
lâng nhẹ nhàng,
như thể
như tôi vừa lột
xác. Loanh quanh đời bước
theo đời,
có em trời
đất tuyệt
vời hẵn ra.[1] Thừa thắng xông
lên, tôi mua
thêm ba chiếc
khăn.
Một chiếc đệm phía
sau cổ áo,
hai chiếc
nhét sau hai
túi quần với màu sắc
sặc sở cho nàng dể
nhận ra tôi.
Tôi
nghĩ, biết đâu
chừng nhờ
vậy mà Nàng
sẽ thích tôi hơn. Tôi lầm, "sòng tình" chưa chơi tôi
đã nhẵn
túi và tôi
biết tôi
là gã ngu
ngơ khờ
khạo hết biết. Sau
vụ "khăn
mù-soa hai túi
sau
" tôi nghiễn
nhiên trở thành
chiếc chìa
khóa cười vô
tận cho bạn
bè trong lớp. Gắng bình tỉnh
ngây thơ cách
mấy tôi
vẫn rùng mình hoang mang khi nghĩ tới. Nói ra hơn, lúc
ấy tôi
thiếu điều muốn
độn thổ.
Từ đó tôi
biết lang
thang một
mình.... Tự dưng mưa bảo
tình cờ, Từ khi em ngó
hững hờ
sang tôi Tự dưng tóc chợt
rối bời Tình mê man cũng rối
bới nhớ
nhung Ngô Di 09/17/06 (Còn
Tiếp) |