Welcome to Khai Minh School Alumni Website www.khaiminhnhatrang.net

Great article, Please read

Ngày Buồn

Buổi trưa Vạn Gỉa thật im lặng,mọi người trong xóm đều nghỉ trưa. Thỉnh thoảng vẳng tiếng gà gáy và tiếng chó sủa nghe buồn buồn. Đào và hai đứa em ngồi dưới bóng mát cây ổi sau vườn,ăn ổi chấm muối ớt. Đào vừa nhai ổi vừa nghĩ : không biết anh ta đã đi chưa! Anh là một Trung Úy Bộ Binh.Mỗi lần Anh tới,Ba thường gọi với vào trong mặc dù không thấy Đào đâu : "Đào ơi,có Anh Quân đến chơi, rót nước mời Anh uống đi con". Anh Quân dáng người cao ráo,trung bình không mập,không ốm.Làn da hơi đen,Anh đeo kiếng cận.Khuôn mặt không đẹp cũng không xấu.Anh lớn hơn Đào khoảng mười tuổi. Lúc đó Đào mười sáu,còn Anh khoảng hai mươi lăm,hai mươi sáu gì đó. Đáng lẻ Đào phải gọi anh bằng chú ,vì anh là bạn của Ba.Nhưng không hiểu sao anh xưng anh với Đào và Đào cũng gọi anh bằng anh. Đào nghỉ , có lẻ là anh đã gọi Ba Đào bằng chú nên coi Đào như em.

Thỉnh thoảng anh Quân đến chơi bàn chuyện thời sự với Ba hoặc đôi khi anh đến với vài tấm vé xem hát , khi có gánh hát về trình diễn ở Thị Trấn. Mỗi lần bưng nước ra mời anh,anh thường liếc mắt nhìn Đào từ lúc Đào bước ra.Anh hay hỏi"Đào có khỏe không? Chiều nay Đào có đi học không?" Đào biết anh muốn nói rất nhiều nhưng ngại có Ba Đào ở đó.Lần nào cũng vậy,Đào bưng nước ra chào anh và miệng nói lí nhí"mời anh uống nước ạ" rồi Đào đi nhanh ra nhà sau,rủ hai đứa em gái ra vườn hái ổi ăn.Hai con bé mừng rỡ vì khỏi phải ngủ trưa.

Có lẻ Ba biết anh Quân thích Đào,nhưng không biết Ba nghỉ gì,chỉ thấy mổi lần anh tới Ba lúc nào cũng lịch sự , vui vẻ mời anh ngồi chơi và nói chuyện với anh mọi vấn đề...

Nhà anh Quân ở gần chợ,Theo Đào biết,anh là con lớn nhất trong gia đình.Má anh có tiệm tạp hóa bán gạo lẻ và những đồ gia dụng cần thiết khác.Có lần Đào đi chợ,định vào cửa tiệm gần nhà anh để mua một đôi dép,thì anh ở đâu xuất hiện trước cửa.Đào hơi giật mình khi nhìn thấy anh,còn anh thì rất vui khi bất chợt nhìn thấy Đào.Anh vồn vã hỏi" Đào đi chợ hả?Định mua gì đây? Đào trả lời"Đào muốn mua một đôi dép".Anh nói"ở đây bán nhiều dép lắm,Đào mang dép số mấy để anh lựa cho". Mua dép xong anh ân cần nói "Đào ghé nhà anh chơi nhé". Đào e dè đáp"Thôi anh để khi khác,Đào còn phải đi chợ nữa". Anh khẩn khoản: "Đào vào nhà anh chơi chút xíu thôi".Đào thấy không thể từ chối được đành bước theo anh vào nhà của anh kế bên cửa tiệm Đào vừa mới mua đôi dép.Mẹ anh đã gìa,bà ngồi bên trong cạnh tủ hàng.Thấy bà Đào nói: "Chào Bác ạ".Mẹ anh nhìn Đào cười vui vẻ, "Chào cô".

Anh Quân giới thiệu mẹ anh với Đào rồi tiếp:"Mẹ ơi! Đây là cô Đào nhà ở gần Quận đó Mẹ". Mẹ anh dịu dàng nhìn Đào một lúc rồi nói:"Cô ngồi chơi".Anh Quân sai người mua nước mía cho Đào uống. Đào bất đắc dĩ mới vào nhà anh chứ thật ra Đào muốn đi chợ cho nhanh rồi về phụ với Má lo bữa ăn trưa vì hôm nay hai giờ chiều Đào có giờ học.Anh Quân nhìn thẳng vào mặt Đào muốn nói gì đó làm Đào hơi ngượng phải cúi nhìn xuống đất.Đào biết lúc đó mặt mình đỏ bừng bừng...

Đột nhiên Đào nói:"Thôi Đào phải đi chợ,buổi chiểu Đào còn có giờ học".Đào bật đứng dậy, anh Quân đến bên Đào nói nhỏ..."Anh ra chợ với Đào nhé".Đào hoảng hốt lắc đầu lia lịa" Thôi anh để Đào đi chợ cho nhanh rồi về kẻo Má trông:.Nhìn vẻ nét mặt thất vọng của anh, Đào nói luôn: "Đào phải đi chợ đây". Đào và anh đi ra gian trước,Mẹ anh bận rộn buôn bán, Đào lại gần Bà nói: "Chào Bác con đi". Bà gật đầu nói:"Thỉnh thoảng cô ghé chơi".Đào dạ rồi nhìn anh hơi mĩm cười và nói "Chào anh".

Đào bước qua bên kia đường để vào chợ...Người ta buôn bán tấp nập,kẻ ngồi người đứng, gánh gồng chật cả lối đi.Đào phải khó khăn mới vào được bên trong chợ.Đào biềt anh Quân đứng trước cửa nhìn theo ,bởi thế bước chân của Đào càng ngượng mghịu hơn.Đào liền có ý nghỉ: Lần sau đi chợ Đào sẽ đi đường trong để anh khỏi trông thấy.

Thật ra, tình cảm của Đào đối với anh Quân không có gì đặc biệt...Đào chỉ coi anh như một người anh không hơn không kém.Đào bỗng nhớ về chú Đông...Tâm hồn cảm thấy xao xuyến và nổi buồn ập đến.Những bước chân trên đường về bỗng lạc lõng cô đơn...

Hình như má Đào đã biết điều gì đó đã xãy ra cho Đào.Vì gần đây bà thấy Đào có nhiều điều khác lạ,chẳng hạn như Đào không cười nói vui vẻ như xưa hoặc đôi mắt ươn ướt như muốn khóc và nhìn lơ lãng đâu đâu.Má Đào không nói gì nhưng Đào biết bà luôn luôn dò xét và theo dõi mình...

Thật vậy, chú Đông đã bỏ Đào đi mất từ hôm ấy.Chú để Đào ở lại với phố Gĩa buồn hiu hắt và nổi buồn con gái...Bạn Đào nói"khói"đã vươn trong mắt mày rồi.Đào cảm thấy trống vắng, hụt hẫng và phố nhỏ mỗi ngày một buồn hơn...

Đào còn nhớ ngày ấy.Những cuối tuần Đào theo chú Đông lên đồi chơi,chú hay đàn và hát cho Đào nghe bài hát " Em tôi" của Lê Trạch Lựu."Em tôi hay đứng nhìn trời xanh xanh, mang theo đôi mắt buồn vương nhớ nhung,say mê đắm đuối theo ngàn ánh mây"... Giọng chú trầm buồn và truyền cảm đã xoáy vào trái tim nhỏ bé Đào. Thỉnh thoảng những buổi chiều trên đồi cao chú Đông ngồi thật im lặng,với điếu thuốc hờ hững trên môi và mái tóc bồng bềnh chiều lộng gío.Đào cũng ngồi im lặng không nói gì nhưng Đào linh cảm có chuyện không vui mà chú Đông giấu Đào.Một lúc lâu chú thở dài rồi nhìn Đào mĩm cười.Đào thấy nụ cười của chú không có gì vui cả.Chú nói nho nhỏ"Chắc tới lúc phải đi"Đào ngơ ngác."Chú đi đâu?" Chú không trả lời câu hỏi của Đào mà nói"Đào nhớ ngoan và ráng học"Và chú đi thật.Chú lặng lẽ ra đi,chỉ nhắn lại cho Đào một mãnh giấy nhỏ vỏn vẹn vài chử:"Đào ơi,chú phải đi,Xin lỗi bé".Đào có cảm tưởng như mình vừa đánh mất một cái gì đó rất qúy và hình Đào đã khóc...

Từ ngày đó,Đào chưa hề một lần gặp lại chú Đông.Chú ra đi âm thầm vội vã,bỏ Đào ở lại với những buổi chiều thật buồn sau giờ tan học.Những ngày cuối tuần không ai đưa Đào lên đồi chơi và không ai hát cho Đào nghe bài hát " Em tôi" của Lê Trạch Lựu mà Đào rất thích.Đào nghe buồn qúa đổi.Có phải hạnh phúc xa vơì vợi ở một góc nào đó trên thiên đường mà chúng ta không với tới được như một nhà văn nào đó nói chăng?Rồi thời gian lững lờ trôi..Mùa Xuân qua,mùa Hạ đến.VàThu rồi Đông mà chú vẫn biền biệt không một lần về thăm,Đào cảm thấy mỏi mòn theo năm tháng,Đào muốn khóc thật to.Nhưng thôi dù sao Đào cũng rất giận chú,vì chú không hề quan tâm đến Đào.Không để ý đến những buồn vui,khắc khoải của Đào.Hy vọng thời gian sẽ làm Đào quên chú với những kỷ niệm của những ngày tháng êm đềm thơ mộng ấy.

Bây giờ thì anh Quân xuất hiện.Nhiều lần Đào nhìn anh và cố gợi lên trong trí một hình ảnh nào đó về chú Đông. Nhưng Đào hoàn toàn thất vọng,vì qua Quân,Đào không có cảm nhận nào về bóng dáng một người mà Đào nghĩ rằng mình đã có nhiều cảm mến đầu tiên của người con gái...

Bỗng Đào nghe văng vẳng nhà bên cạnh giọng cô ca sĩ nào đó cất lên tử chiếc máy. "Người đi qua đời tôi, có nhớ gì không người".Đào ngôì im lặng lắng nghe.Hoàng hôn về chầm chậm trên Thị Trấn thật buồn...(Còn tiếp)

Thị Trấn Vạn Gĩa ..Mùa Đông 1970
Cỏ Dại

post date: 8-19-09



Hôm nay là ngày chủ nhật,các chùa ở đây thường tổ chức sinh hoạt tu học.Sau giờ sám hối và thiền hành ,để chuẩn bị cho khóa tu Phật Thất,thầy viện trưởng bảo không có buổi thuyết giảng như thường lệ.Mọi người lục đục ra về.Tôi cũng bước ra ngoài rồi bách bộ trong khu vườn chùa.

Mùa hạ mới bắt đầu nên buổi sáng khí trời mát mẽ.Tiếng chim riu rít hót vang. Hoa sứ,hoa hồng và tường vi nở rộ .Những chậu cúc đại đóa vàng rực khoe sắc dưới bầu trời xanh trong của buổi bình minh .Tôi nghe thoang thoảng mùi trầm hương từ trong chùa bay ra quyện với mùi thơm của hoa sứ,hoa lan...tạo nên một mùi thơm đặc biệt nhẹ nhàng và thanh thoát.

Tôi đi chậm lại,thỉnh thoảng dừng lại chấp tay cúi lạy những tượng Phật và Bồ Tát được tôn trí rãi rác trong vườn.Tôi cởi chiếc áo tràng ,xếp gọn cầm trong tay rồi ngồi xuống một phiến đá bên cạnh hồ cá nơi có tượng Phật Quan Thế Âm.Trong hồ đàng cá đủ màu sắc tha hồ bơi lượn,rượt đuổi nhau khắp hồ.Tôi tự hỏi những con cá này có gì vui không? Cá có đời sống và cảnh riêng của nó.Nó chỉ sống theo bản năng ,đói thì tìm thức ăn ....Ừ mà nó có ngủ không nhĩ ! Thôi thì cứ xem nó nằm yên trong nước là nó đang ngủ,có bận đến ai nào ! Cá có tâm thức không nhĩ? Thôi cứ xem nó cũng biết suy nghĩ, buồn vui , yêu ghét ...như chúng ta có sao đâu ! Buồn chi phải bận lòng ! Riêng tôi thì đang trôi lăn trong bảy thứ tình: hỷ,nộ,ái, ố...mà tồn tại với thời gian.Tôi nhìn lên tượng Phật Bà Quan Thế Âm,khuôn mặt Ngài thật hiền từ,đôi mắt dịu dàng như người mẹ đang âu yếm nhìn tôi...Tôi thầm cảm ơn chư Phật ,chư Bồ Tát đã cho tôi thiện duyên được gặp Phật Pháp.Tôi vui mừng vì hiện tại tôi đang sống trong suối nguồn Pháp lạc này.

Tôi còn nhớ ngày tôi thật sự hành hương đời mình vào đất Phật đó là ngày tôi Quy Y Tam Bảo.Thật cảm động và sung sướng qúa ! Tôi lâm râm đọc:

Con về nương tựa Phật .
Người soi đường chỉ lối cho con trong cuộc đời .
Con về nương tựa Pháp .
Con đường của tình thương và sự hiểu biết .
Con về nương tựa Tăng .
Đoàn thể của những người nguyện sống cuộc đời tỉnh thức.

Qúa khứ đã qua rồi nhưng thử nhìn lại để suy gẫm về một đời tạo nghiệp.

Ngày xưa gia đỉnh chúng tôi sinh sống tại một vùng quê thuộc Quận Duy Xuyên, Tỉnh Quảng Nam.Lúc tôi khoảng 10 tuổi,Ba má tôi chuyển gia đình đến Trà Kiệu để sinh sống.Làng này có nhà thờ Trà Kiệu,người dân theo đạo Thiên Chúa chiếm khoảng 90%.Cả gia đình trở thành con chiên trong dòng chảy ấy..Chị em chúng tôi được đưa vào học trường của bà Xơ.Sáng chủ nhật nào gia đình chúng tôi cũng đi lễ nhà thờ...

Hồi ấy nào ai biết được,cho đến khi lớn lên tôi tìm hiểu thì mới hay trước đó trong dòng họ tôi có hai người chú đã tập kết ra Bắc...Bóng nhà thờ đỗ xuống mãnh đất này,có thể che chở không riêng gì gia đình tôi mà cho tất cả giáo dân sống trong chế độ Cụ Ngô...Xem ra ,thời nào các Giám Mục ,Linh Mục cũng biết cách chăn đàng chiên của mình một cách khéo léo và an toàn để tránh áp lực truy diệt qúa nặng nề của một chế độ đối kháng(?)

Sau đó vì hoàn cảnh đất nước, gia đình chúng tôi di chuyển nhiều nơi và nơi dừng chân cuối cùng là Thị Trấn Vạn Gỉa.Một Thị Trấn nhỏ nằm ven biển cách Thành Phố NhaTrang khoảng 60km về hướng Bắc ,thuộc Huyện Vạn Ninh,Tỉnh Khánh Hòa...Đến Vạn Gỉa tôi vào học trường Trung Học Bồ Đề.Có lẽ đây là cái duyên để tôi tìm hiểu Phật Pháp, và sau khi nhân duyên đã thuần thục mấy chục năm bây giờ tôi hiển nhiên là một Phật Tử thuần thành.

Bồ Đề là một trường tư thục đệ nhất cấp từ đệ thất đến đệ tứ ( lớp 6 đến lớp 9 ).Ngôi trường nằm gần đường lộ,nhỏ nhắn dể thương.Trong giờ học,những chiếc xe ngựa chạy ngang qua,tiếng vó ngựa gõ lộp cộp trên mặt đường nhựa nghe thật rộn rã,vui tai. Trước sân trường là cây phượng vĩ và cây Bồ Đề.Bên cạnh ngôi trường phía trái là ngôi chùa " Phật Giáo Vạn Ninh "nằm thụt vào bên trong nên sân trường rất rộng rãi và thoáng mát,bởi bóng của hai hàng dừa xen lẫn hoa xứ và nhiều cây dương liễu giữa lối đi rộng từ cổng tam quan dẫn vào chùa.Cổng tam quan hồi ấy có hoa tigon leo đầy và lá xanh mướt vào mùa Đông...Về mùa Hạ,hình ảnh hoa phượng rực rỡ tràn cành và xác hoa như màu xác pháo rãi rác khắp sân trường trông thật đáng yêu và gợi cảm,nhất là tiếng ve sầu trong oi bức của buổi đầu màu Hè như thấm đậm một nổi buồn trong chúng tôi...Và nổi buồn ấy lại thấm thía khi phải giẫm đạp lên xác hoa phượng để chia tay...

Tôi còn nhớ lớp học tôi con gái nhiều hơn con trai.Vì là lớp cuối cùng của trung học đệ nhất cấp nên chúng tôi coi như đã lớn.Không còn lao xao chạy nhảy hay chơi đánh đáo,nhảy dây hoặc u mọi như những lớp dưới nữa.Giờ ra chơi chúng tôi ngồi tụm năm,tụm bảy dưới những bóng cây để ăn ổi,ăn cốc hoặc nói chuyện đùa giởn và cười ha hả...Chúng tôi đã biết mắc cỡ, biết đỏ mặt vì những lời chọc ghẹo của những đứa con trai.Những lần vào lớp trễ,tôi rất mắc cỡ và "quê",nhất là khi nghe những tiếng thì thầm nho nhỏ cuối lớp của những thằng con trai nhưng cố ý để tôi nghe "con bé có mái dể thương qúa". Tôi"dị"đến ngượng người, mặt đỏ rần và bước chân ngượng ngịu.Hôm đó tôi ân hận vì đã đi học trễ...Rồi một sự kiện bất ngờ lại đến, gần hết năm học ấy tôi lặng lẽ chia tay hai người bạn thân Kim Phụng và Kim Nhung ,họ đi lấy chồng ...Bây giờ,phượng cũng bắt đầu cho hoa.

Hết năm đệ tứ,chúng tôi sang học đệ nhị cấp ở trường Trung Học Vạn Ninh.Một số bạn vào Nhatrang học,một số bạn vì hoàn cảnh gia đình nên phải nghỉ học.Tôi học ban B và cũng học chung với Mãn ,Tuyết,Kim Lan,Phạm Thị Trang ,Kim Chung vân vân...Và tôi quen thân với Loan và Mai Trầm cùng học một lớp khác.

Tuy chỉ theo học có một năm ở trường Bồ Đề nhưng tôi không bao giờ quên những người Thầy tốt, những người bạn hiền cùng những kỷ niệm êm đềm dưới ngôi trường thân yêu này.

Ngày đó không hiểu sao,là người Công Giáo nhưng tôi rất thích học hỏi,tìm hiểu giáo lý Phật Giáo, và bài kiểm tra giáo lý lúc nào tôi cũng được điểm cao.Tôi nghĩ tôi có duyên với trường Bồ Đề và những vị Thầy ở đây,trong đó hình ảnh thầy Giám Học Nguyên Kim và Thầy Hiệu Trưởng Phước Thắng như một ấn tượng khó quên.Thế nên ,sau hơn 30 năm lưu lạc,nổi trôi theo dòng đời,Thầy trò chúng tôi vẫn còn gặp lại,vẫn còn tâm đắc với nhau,và hồi ký "Cõi Về Còn Đó "như cái hậu của một cái duyên lành ghi dấu lại cuộc đời dâu bể này.

Xin cảm ơn Trường Bồ Đề ,cảm ơn các Thầy,các bạn thân qúi đã cho tôi những kỷ niệm thật đẹp trong cuộc đời ,nhất là những giờ Giáo Lý thật tuyệt vời,màu nhiệm.Những lời giảng sâu sắc, tường tận và để hiểu của Thầy Nguyên Kim đã góp phần không nhỏ đưa tôi vào Đạo.

Thậy vậy,qua Đạo Phật tôi hiểu rõ về thật tướng của Vũ Trụ nhân sinh,Từ đó tôi có một thái độ sống khác hơn,nhìn đời,nhìn người vơí cặp mắt dung dị,bao dung.Tôi dể dàng thông cảm thứ tha và cỡi mở cho chính tôi và rộng lượng cho những chung quanh hơn...Những nghịch cảnh, trái ý xãy đến ,với tôi không còn cảm thấy khó chịu,than vãn hay oán trách mà lại vui lòng nhận lấy vì biết đó có thể là nghiệp báo mình đã gây nên từ kiếp nào đó...

Từ ngày theo Đạo Phật,Quy Y Tam Bảo,học hỏi những giáo lý và quyết tâm cố gắng tu sữa để chuyển hóa thân tâm.Tôi thấy những thăng hoa và biến đổi đáng kể trong cuộc sống của tôi.Chẳng hạn vợ chồng,con cái hòa thuận,vui vẻ ,hạnh phúc hơn.Bản thân tôi khoẻ mạnh hơn. Công ăn việc làm dể dàng,thuận lợi và những người xung quanh luôn vui vẻ,dể dãi với mình. Nhất là lời nói của mình có gía trị với họ hơn.Càng học Phật,tôi càng thấy sự vi diệu của Phật Pháp.Đạo Phật qủa thật đã đưa con người ra khỏi những bế tắc của cuộc sống và đem lại niềm an lạc và hạnh phúc thật sự...

Từ đó ,mổi ngày tôi luôn cố gắng dành một chút thì giờ để lạy Phật, sám hối cho nghiệp chướng của mình được nhẹ bớt,hầu một ngày nào đó khi nghiệp thức đã tan,nghiệp đời đã hết.Tôi hy vọng sẽ đến được bến bề bình yên...

Và để kết thúc bài viết này,tôi thành tâm đọc lời khấn nguyện của mình:

Kính lạy mười phương Phật
Kính lay mười phương Pháp
Kính lạy mười phươg Tăng
Xin chứng giám lòng con
Dâng lên lời khấn nguyện

Xin cho con mãi mãi
Lòng tôn kính vô biên
Hơn núi biển mông mênh
Dâng lên mười phương Phật

Xin cho con mãi mãi
Lòng thương yêu khôn cùng
Trải thế giới tam thiên
Đến chúng sanh vô tận

Xin cho khắp muôn loài
Sống yên lành bên nhau
Không ganh ghét oán thù
Không chiến tranh giết chóc

Xin cho người bất thiện
Biết tin có luân hồi
Có nghiệp báo trả vay
Để hồi đầu hướng thiện

Xin cho mù được sáng
Người điếc lại được nghe
Người nghèo được ấm no
Người ốm đau bình phục

Xin cho loài cầm thú
Thoát được nghiệp ngu si
Tái sinh vào cõi người
Biết tu theo Phật Pháp

Cho con được mãi mãi
Dù sinh về nơi đâu
Đều gặp Pháp nhiệm màu
Để nương theo tu tập

Cho con biết khiêm hạ
Biết tôn trọng mọi người
Tự thấy mình nhỏ thôi
Việc tu còn kém coĩ

Cho tay con rộng mở
Biết san sẻ cúng dường
Biết giúp để yêu thương
Đến những người khốn khó

Xin cho con bình thản
Trước nghịch cảnh cuộc đời
Dù bị mắng bằng lời
Hay bằng điều mưu hại

Xin vòng dây tham ái
Rời khỏi cuộc đời con
Để cho trái tim con
Biết thương yêu tất cả

Xin tâm con sung sướng
Khi thấy người thành công
Hoặc gây tạo phước lành
Như chính con làm được

Cho con biết yên lặng
Không nói lổi của người
Chỉ lặng lẽ dùng lời
Cầu cho người hết lỗi



Cúi lạy mười phương Phật
Đau khổ đã nhiều rồi
Vô lượng kiếp luân hồi
Đắng cay và mỏi mệt

Xin cho con tỉnh táo
Không kiêu mạng tự hào
Dù tu tiến tới đâu
Vẫn tìm chổ dở

Nguyện cho con mãi mãi
Không đứng lại giữa đường
Đến tuyệt đối vô biên
Tâm đồng tâm chư Phật

Rồi trong muôn vạn kiếp
Của sinh tử luân hồi
Con mãi mãi không thôi
Độ sinh không ngừng nghĩ

Cúi lạy mười Phương Phật
Xin chứng giám lòng con
Lời khấn nguyện sắt son
Dâng lên ngôi Tam Bảo

NAM MÔ BỔN SƯ
THÍCH CA MÂU NI PHẬT

Chơn Thường.......CỏDại

post date:4-12-09

Web site design is proudly powered by khaiminh alumni
Copyright © khaiminh.net. All Rights Reserved.

Khaiminh.net was established in Jan./03/2004.
本啟明校友網站開設於二零零四年一月三日