Mai
đi rồi ,tuyết trắng có còn không....
......Lã nghiêng cánh chim, con tàu xé trời
Rời xa thành phố buồn,mây giăng thật thấp,
mây đan lụa trắng ,mây phủ màu nắng
Vượt cao vút cao,mây trời kết thành ,một làn tuyết trắng ngầng......
Tiếng hát anh không phải là Sĩ Phú ,nhưng một chút gì bướng bỉnh ,khàn
khàn,cao ngạo. Anh đứng trên hòn đá to của Hòn Chồng.Nhìn lên trời cao
,nhìn vào mắt em ,anh hát hết bài Tuyết trắng .....Em như bị hớp hồn
,ôm anh thật chặt,như sợ anh như con tàu sắt xé không gian bay mãi,
vào không gian .Giọt nước mắt em lăn dòng......Ngoài kia sóng biển Hòn
chồng rì rào, gío biển buổi chiều vi vút ....Em sợ có ôm chặt được anh
mãi mãi. hay không..?? Em nhớ mãi anh thường hỏi đùa..." Lỡ mai
đi rồi ,Tuyết trắng có còn không..." Em cắn mạnh vào tay anh và
nói " Hỏi anh đó chứ đừng hỏi em ".
Rồi ngày tháng dồn dập theo biến cố của đất nước ,chiến tranh càng ngày
càng khốc liệt . Di tản ,rời bỏ quê hương ,bao cảnh đoạn trường ,gia
đình ly tán ...Bao cuộc tình thơ mộng của bao chàng trai thời loạn và
em gái hậu phương chỉ còn là mộng dệt .
Trách ai của một thời loạn lạc
Nước mắt hóa khô suối ngậm ngùi
Tình yêu chỉ là niềm cay đắng
Ngọt lịm chỉ là giấc mơ xưa......
Cuộc tình tôi cũng không ngoài ngã rẽ của khúc quanh di tản......Trách
ai....con tàu bay mãi ..tuyết tan dần...
Hôm nay nghe lại bài Tuyết Trắng do Sĩ Phú hát ...Một nổi buồn và nhung
nhớ mênh mông ...nhưng rồi không như Trần Thiện Thanh viết...."
Tuyết ơi xin người ,trắng trong tâm hồn em gái nhỏ tôi thương "
.....Thôi...mình hãy diù nhau trong những nắng chiều đơn độc, bằng những
lời ca tiếng hát của kỷ niệm vẫn là chân thành và đẹp hơn ,cho một cuộc
tình đã đến và đã đi xa .....
Mai đi rồi, tuyết trắng có còn không
Xin đừng hỏi buồn lòng người thiếu phụ
Tuyết vẫn trắng nhưng tàu đo đắn mãi...
Để trời xé tan làn tuyết chảy thành dòng .
(Viết tặng những em gái hậu phương thời loạn lạc). Hắc Báo năm xưa .
post date:7-6-09 |